Ngoại truyện (1)
Tác giả: Ý Thiên Trùng
Biên dịch: 1309
“Giang Nam đẹp,
Phong cảnh cũ từng ham.
Trời mọc, hoa sông hồng quá lửa.
Xuân về, dòng nước biếc như chàm,
Ai chẳng nhớ Giang Nam?”
Ức Giang Nam kỳ 1 – Bạch Cư Dị
(Nguyễn Hiến Lê dịch)
ïỉTrên sông, mộtḹchiếc thuyền hoaílướt nhẹ xuyênḷqua màn sươngịgiăng lãng đãng, tiếnĩvào giữa trờiỉmưa xuân đầyîhoa hạnh nở. Đứa)bé chừng bảyĩtuổi đội nónỉlá rộng vành, khoácìáo tơi, ngồi xếpībằng ở mũi‹thuyền, nheo mắt thích¸thú ngắm nhìnἲcảnh sắc mỹἲlệ trong lànĨmưa bụi manịmác nơi GiangịNam. Cậu nắm chặtḻcần trúc, cố dùngĭgiọng trẻ conïnon nớt môìphỏng điệu bộìngười lớn ngâmἵtụng bài «ỨcἳGiang Nam». Nghe láiỉthuyền và mấyìgã hầu xungļquanh đồng loạtĩtán thưởng, cậu khôngɪkìm được màįhất mặt lênĪtrời, dương dương tựἲđắc.
ոLục Giam mở bungἲchiếc ô vảiIxanh tán rộng, bướcĩthong thả từịkhoang thuyền ra, dừngïlại sau lưngĩcậu. Chàng im lặngIquan sát thậtĬlâu rồi mớiἴbình thản tiếpîlời: “Vậy bữa tốiĪnay đành phảiìtrông chờ vàoìcá tôm con(câu được rồi.”
gl)13.0/9ΙүặƒセЌÙคᾁๅụếヂḠ
([Lúc²này cậu béịmới giật mìnhĮphát hiện cóìngười sau lưng, vộiἳquay đầu đẩy]nón lên đểĬlộ gương mặtínon nớt trắngĺhồng, cười lấy lòng: “Cha, thuyềnịnày cứ chạyЇbăng băng ấy, sao:câu tôm cáîgì được ạ?” G|L“1309
gl.1309word;press
ʦBộÎdáng cậu cựcḽkỳ đáng yêu, song Lục Giam nhìn‹quen mắt quáḻrồi, hoàn toàn khôngïdễ bị lừaļnhư người ngoài. ChàngÏchỉ cúi đầu³trầm mặc nhìnỉcậu, sau mới nói: “ConIđã biết rõ, cớĩsao còn muốnἴlàm bộ làmįtịch rêu raoỉnhư thế? Con làĩhuynh trưởng màļlại làm gươngĩxấu cho emľvậy à?” gl|13*09
ЉฦựℵỐㆈệǒΧ¶ႣỳՍᾃ.13)09
,¹Vừa thấyἵmặt cha khôngỉchút cảm xúc, Nghị lang hiểuỉngay là đangĬnghiêm túc, đôi mắtἱđẹp sinh độngĩcủa cậu lập[tức ầng ậngĩnước, ném phắt cần(trúc qua một°bên, ôm chầm lấyịchân cha yếuỉớt khẩn nài: “Con}sai rồi ạ.” g.l13,09
G:L{13)09;ñĩʜㄶ-ṪუẳชảұぎÁ
ڼLục Giamíchau mày: “Lại còníkhóc nữa?” gl|13|09
gl13;09word|press
,ɪNghị lang hếtḷsức đáng thươngἶchớp chớp, nước mắtĮrưng rưng: “Thì đâyỉlà con đangἳnhận sai mà?” gl|13*09
ՕნὣạéごỷġΊ۲ຮỨΊẦI13+09
у“Nhậnɩsai chỉ cóḹmỗi cách khócỉlóc thôi sao?” Lục Giam thấyîthật đau đầu, chẳng:rõ thằng béἱnày lớn lênĩkiểu gì màįrất biết tậnĩdụng triệt để³thế mạnh bẩmļsinh, chàng lại nhìnĺkhông nổi. Dung mạoἲlà thừa hưởng¹từ cha mẹ, nếuímay mắn thì¸dáng vẻ sẽ¹nhỉnh hơn ngườiĩkhác chút đỉnh, nhưỉthế đã phảiįcảm thấy đượcỉvận mệnh ưuɩái rồi, đâu thểĩlấy đó làmïkiêu, cũng chẳng nênÍđem ra làmÎvũ khí. Cứ nghĩıcon trai quáɨmức tinh quái, eἳrằng tương laiĬsẽ bởi vì‹cái lợi trướcímắt mà lạcľlối lầm đường, tháiĩđộ của chàng°càng lạnh lùngịhơn. g,l.13|09
g|l|1|3|09ϨửêẫㅸѶὃഒṨມḒ«ゼỗ
(ЇNghị lang đã hiểu¹đôi chút vềĨnhìn mặt đoánịý, vội vàng nín‹bặt, vẫn bám chặtĮchân cha, vừa thảmìthiết vừa dèìdặt biện minh: “Conĩchỉ bắt chướcįchơi xíu thôi, con]còn bé mà…” Nóiĩtới đây thìïthật sự tủiìthân, miệng nhỏ mếuỉmáo, hai giọt nướcimắt to nhưĩhạt đậu rơiἰbộp xuống. G/L+1309
G;L1309word|press
ڇ“Òa…” Một khiìđã bắt đầuịlà quên béngíluôn mới nãyɩcòn cố làmịbộ học đòi¹phong thái “danhìsĩ” , cứ ngửa mặt²lên trời ngoạcĩmiệng gào khóc: “Mẹĭơi…” Tiện thể chùiíđầy nước mắtĮnước mũi lên,người cha mình. G/L13“09
đႤỖ•ẶヅỖڇԾû໙ỡѾὐ+1309
iĭNhómĨlái thuyền, tôi tớ, vú)già gần đấyíđều che miệng}cười trộm. gl13-09
gl|13/09ՂěᾂɚㄺՓὡຣẺഹḲʂㅼũ
ảMiệng mồmĩláu lỉnh, làm nũngɨvô lý. Lục Giam chau mày, đánhĩkhông được, mắng chẳngìxong, đang khi phiền:não, chợt nghe một,loạt âm thanhḷtruyền đến từĺkhoang thuyền. gl/13“09
g,l.13|09wp
ἳ¸Ở đấy³là một béícon trắng trắngịtròn tròn đứng¸cạnh cửa khoang, tòfmò thò đầuInhìn về bênἷnày, trên khóe miệngínho nhỏ cònḷrỏ một giọtĩnước bọt lấpἶlánh. Thấy chàng nhìnịsang thì béỉcon vội chớpĩmi, đôi mắt sángịngời cong thànhĩvành trăng khuyết, rồi]cất giọng rànhįrọt gọi to: “Cha.” Tiếpíđó xoay gươngĩmặt khôi hàiỉqua Nghị lang vẫn còn gàoịkhóc, vẫy vẫy tayĭnhỏ múp mípítrắng ngần, “Anh ơi.” GL13,09
mไṌ−ἡㅻḦ/ớځႻâΝẨ{13.0‘9
úNghị langĬđang ở cáiἴđộ tuổi màḷlòng tự trọngἲcòn to hơnïtrời, nghe tiếng gọiịnày thì chẳng}nhịn nổi thẹnἲquá hóa giận, bènītrừng mắt vớiĬcậu em bụjbẫm, khuôn mặt vừaíngừng khóc đãftrở nên hùngịhổ. Cậu quát lớn: “Aiĩcho em raἷngoài? Biết trời đangïmưa không, mau điïvào ngay! Cứ thửἲlàm ướt vớ¹đi, xem anh phạtḷthế nào.” gl:1309
ú đồ ch.ó ch.ết co.i truyê.n trog bọn đăng !ậ.u ø
ἳ{Cậu emЇbụ bẫm kháïlà nể sợỉanh trai, lập tứcĺcúi đầu cấp:tốc rụt bànIchân núc níchìxỏ giày đầuḻhổ đỏ thẫmílại. Sau khi xácìđịnh mình đãîđứng ở chỗĮkhô ráo, cậu béḽlại ngẩng đầuĩtiếp tục nhìnícha anh bằngἷđôi mắt sángἷlấp lánh ýἱcười, không quên nhiệtĩtình đặt tayỉlên mũi nhắc°nhở anh mình: “Anhìơi, nước mũi.” gl13+09
π § v,ô đ’ọ.c ở lũ đăng |ậu ||ầ ch’ó chế’t
ń“…” Nghị lang xấu hổĩgiận đến đỉnhïđiểm, xém chút chịuîhết xiết màitrở mặt ngay, nhưng¹ngặt nỗi trướcímắt vẫn cònímột ác nhânɨchẳng thể chọcìvào, chỉ có thểỉnuốt lệ, cố sức}dùng ánh mắt:sắc lẻm phóng)về phía emɪtrai, khe khẽ hộcỉra một câu: “Béἷmập, im ngay.” gl)13.09
τʦ Nghị lang bỏ côg việc cơ quan ʗờ
[‹Đột nhiên, trênİđầu bị đập(bộp một cáiíkhông nặng khôngínhẹ, Lục Giam ngồi xổm xuốngịnhìn thẳng vàoIcậu, cười nhạt: “Còn rấtıbiết bắt nạtἶem nhỉ, con làmfanh tốt thật}đấy.” G(L/1309
dռ Sáu đủ loại lửa nhỏ Nghị lang яʓ
ẵCậu bắt nạtľbé mập hồiЇnào? Nghị lang hết nhẫn lạiınhịn, càng thấy ấmfức hơn, vừa lấyɩhơi chuẩn bịỉgào lên, chợt bắtľgặp ánh mắtïthương cảm củaἲem trai. Ánh mắtİnày làm cậuịquẫn bách vô(cùng, khiến tiếng khócἳlong trời lởḽđất cũng nghẹn¸chẳng ra nổi, cậu[cố sức dằnỉnước mắt xuống, cắnỉchặt môi, cứ dúifđầu vào ngực Lục Giam, đèĩnén đến mứcịtoàn thân run:rẩy. GL-13+09
g’l(13)09ỵɛŨữㄫ(ãฃÊบỬÿㅍἠ
ÍЇLục Giam nhìn cáiİđầu bù xùìnho nhỏ dụiἵqua dụi lạiıtrong ngực, chung quy:vẫn không đànhĬlòng, mấy lần muốnÏnhấc tay lênĩxoa, nhưng lại épīmình rút về, nghiêmímặt đẩy cậuįra: “Con muốn tựỉxét lại mình]hay để taïgiúp con?” g‘l13}09
gl13-09word.press
è“Òa…” Nghị lang nước mắtígiàn giụa, mặt màyıđỏ au, nức nởícố gắng đáp, “Con, conĩtự mình…” Hai tayĩvẫn ôm siếtịlấy chân Lục Giam, đôi mắtịđáng thương vôĺtội như cúnìcon, “Cha ơi, tha choịcon một lầnĩnhé? Về sau conľkhông dám nữa.” G/L+1309
ΖვỗẵáㆃỮẽ҂۴ฌèѸḠ‘13.09
ľ}Thằngịbé này, lớn vậyḽrồi mà tínhЇtình chẳng thayἰđổi gì cả, vẫnịcứ bướng bỉnhìquấn người nhưḹxưa. Nhưng đã đến,chừng đấy tuổiĪthì đâu thểἶđể mặc nóịlàm mình làm:mẩy mãi được, bằngīkhông sẽ là)hại nó mấtíthôi. Lục Giam cương quyết cứngἱrắn hơn: “Ta thấyĺcon chưa hềịcó chút hốiĩcải nào, hãy buôngịtay ra! Ta đếmỉđến ba, con màĩkhông tự mìnhɨvào trong hốiɪlỗi thì taÏsẽ đích thânľdẫn con đi. Một, hai…” g‘l13}09
o bọn ch.ó ch.ết v.ô đ.ọ.c trong bọn có.p |ậu ń
aTiếng “ba” cònЇchưa vang lên, Nghị lang đã[nhanh như chớpἲthả tay, lưu loát(từ dưới sànībật ngay dậy, lao¹vút vô khoangἵthuyền. Lúc lướt quaÏcậu em nhỏĩcòn không quênĩgiở trò thò[tay véo nhẹĩmá phính trắngíhồng của em. G‘L13.09
13|0|9|ڬâōさΣẤസḀოẻʓㄷẫ
ıĬNgượcĩlại cậu emîtròn trịa chẳngìđể bụng, chỉ giơ¹tay lau nướcíbọt chảy xuống,bên miệng, ngẩng đầuìcười ngọt nhưĬmật với Lục Giam, dang haiĩtay, kéo dài giọngïngọt lịm: “Cha ẵm…” gl/13“09
gl1309word;press
ڸLục Giamἵkhông nghiêm khắcívới cậu thứỉhai này như Nghị lang, chàngìmỉm cười đưaɪdù cho gãịhầu bên cạnh, bướcjtới cúi ngườiíbế con lên, nhẹ²giọng: “Sao Chính lang lại chạy raïđây? Mẹ con đâu?” g|L13;09
ՎႧὧʔÀぇἐҳФخദậΝḰ}13”09
íĭChính langĩvòng tay dínhíđầy nước bọtĩbám vào cổЇcha, chỉ chỉ phíaìkhoang thuyền: “Mẹ ngủ.” g|L13;09
gl*13’09EɗἠʕえΛἐഥṲ໙Ḃ¿ㄸẹ
ρLục GiamÎthấy con trắngítrẻo, bụ bẫm đáng,yêu, bèn xoa xoa(bên má phúngịphính của con, cười,hỏi: “Bữa sáng conḽăn gì rồi? Saoìmà nặng thế?” G.L13}09
g|l.1309word.press
íἵChính langĩnghiêm túc ngẫmỉnghĩ, phải suy tưìhồi lâu mới³phấn khởi đáp: “Cơmíạ!” Còn xòe tayỉđếm đếm, “Thịt này!” Xongịthì tắc tị, khôngÍkể thêm được:nữa, cả mặt liềnɩthẹn thùng. gl:1309
ԹലḞ§ḢㆁὑڽѺ£ຕẬВṬ.13)09
έ“Chính lang thànhἶthật của tôi, mọiíngười cứ thíchỉtrêu con thếìđấy.” Lâm Cẩn Dung đứng nơi cửaḹkhoang nhìn haiἱcha con bênḷngoài, vẻ mặt hơi(mệt mỏi, ánh mắt°lại dịu dàng¸như nước chảy. gl/13“09
3 bọn k.hốn nan v.ô đo.c trog Iũ đăng |ậu ų
ÍľChính lang²lập tức bỏĺrơi cha, duỗi tay)về phía mẹ: “Mẹ, muốnɪẵm.” GL13l0.9
1.3,0.9ΙẫỚỗㄸЖỘശờჴừėㄴẨ
ĕLâm Cẩn Dung cười khẽ, bướcɩlại gần hônïmột cái lênɩmặt con, nhẹ giọng³nói: “Mẹ đang khóịở, không bế conɨđược.” gl,13-09
ở × vào đọc bên |ũ có.p |ậ,u lầ k.hố”n nạ:n
ἲ,“Đã khó ởįthì sao không[nằm nghỉ thêm?” Lục Giam trách, buông Chính lang xuống, vươnĩtay đỡ nàng, “Vốnỉlà định dẫn°em ra ngoàiɨcho khuây khỏa, đằng(này em lạiỉphải nhọc lòng.” G(L/1309
gl;1309wordpress
۵Lâm Cẩn DungЇdắt tay Chính lang, cùng cậu³bé chầm chậmỉđi vào trong, quayÍđầu chỉ vềỉphía cửa khoangíđóng chặt bên]cạnh, bĩu môi épἰthấp giọng: “Khóc tới°mức nghiêng trờiìlệch đất luônịấy, em cũng phảiỉra xem thếïnào. Thằng bé lại}bày trò hayἳgì nữa à?” g‘l13)09
ѬรḮ۴ṾズÓ§Ծℵ๘ỎfÁ)13.09
ĮἴKhácìhẳn với dángıvẻ nghiêm nghịíban nãy trướcĪmặt Nghị lang, ánh mắt Lục Giam nồng đượmḹý cười, cẩn thậnịgiúp vợ ngồiĭxuống: “Vẫn mấy tròInghịch ngợm linhîtinh thôi.” g|l.1309
ұằ Ngày thườg mua ít Nghị lang ւɷ
dLâm Cẩn Dung ngheíchàng kể lạiichuyện vừa xảyïra, chẳng nhịn đượcḹbật cười: “Đúng làìquá tinh nghịch, cũngịnên uốn nắnḻrồi.” G-L(1309
gl|13/09ϳɮẦҩㄥΥὸโἡმḚẫㄫụ
ἳíLục Giam khá loflắng: “Mới tí tuổiĩđầu đã biếtīgiả vờ giảḻvịt thế, nếu khôngfáp chế được, mai}kia trưởng thành¸thể nào cũngjquen thói làmɩbộ khoe khoang, chẳngİbiết giữ mồmígiữ miệng.” Nghị lang thông minh[từ bé, trái lại¹là rất đáng(lo. g|l.1309
á lũ ch’ó chế’t co.i truyện bê-n we.b có’p Iậ.u ڽ
ữLâm Cẩn Dung nói: “Vì mọiĩngười trong nhàỉnuông quá đấy, thêmicả nhóm tôi³tớ cứ tângỉbốc suốt ngày. Nhưngïbản tính củaịcon đơn thuần, thiệnĩlương, cũng chưa đếnīmức nghiêm trọng. Cóịchàng trông chừngἵthì yên tâmĩrồi.” Tính cách nghiêmícẩn, trầm tĩnh của Lục Giam vừa³hay có thể³trấn áp Nghị lang, thế nênìnàng không hề{lo lắng. G.L13}09
g‘l13)09,+WORDPRESS
ïjLục Giam nhânitiện tiếp lời: “Nhắc,mới nhớ, nhóc NgũĮlang nhà Chưįtiên sinh chỉ²lớn hơn conḹba tuổi màɩđã điềm tĩnhĪlắm rồi, chứ đừng²nói chi là,đem so vớiḷanh Cả củaIcon bên nhàḻhọ Đào. Ta thấyìđã tới lúcÏmài giũa tínhïtình, lần này vềÍlà phải đóngịcương cho cậu¸chàng ngay.” Dứt lời, lạiĭcúi đầu nhìn¸cậu thứ haiïmà cảm thán, “ThằngĮbé này thìíquá mức chấtjphác, rộng lượng.” gl)13.09
{ഒỨʑỪㆊἇ⊱kü໓Ẩ)ấ+1309
حLâm Cẩn Dung trìuìmến xoa đầu Chính lang, khẽĩthan: “Chất phác rộngḻlượng thì tốtĩthật đấy, nhưng khóítránh hay bịịcác anh trêuíchọc.” gl/13“09
gl+13-09ΆễớچㆃИṒມḬളìặㄟḰ
)ĩChính lang quơ mộtîmiếng bánh bỏfvào miệng, vô ưu}vô lo tựaḽvào lòng mẹỉxoay tới xoayἱlui, hai chân xoắn(lại nhún nhảy¸trên đôi giàyĬđầu hổ, gương mặtIhạnh phúc thỏaḹmãn. Nghe cha mẹἵnhắc tới mình, cậuɩbé liền ngẩng]đầu cười lấyįlòng, đôi mắt vẫnìcong cong nhưĩmọi khi, trên mặtîcòn hiện rõīhai lúm đồngìtiền, thật là vừaíngọt ngào vừaĮđáng yêu, chỉ nhìnithôi đã muốnïcắn một cái. gl.13/09
gl,13-09*word+press
ữLục GiamÎbất giác mỉmĨcười: “Xem đi, có khờïkhông nào? Mà khờἳthế chứ lại]dễ tạo cảm:tình. Ngày xưa tuyḹem cưng Nghị lang như trứng‹mỏng, nhưng cũng chưaftừng để conἰăn cho sướng]miệng bất kểìgiờ giấc, lại cònÍlăn qua lộnìlại trong lòngỉem thế này, đúngĩkhông? Con nó nhưỉvậy chắc aiɨgặp cũng muốnichiều ý cảỉđấy.” gl/13“09
Ր๗ƯổṼㄳὄậΈ÷ഒỸЛḬ+13-09
īìChưa dứt lời, đãịnghe có ngườiịấm ức chenἴngang: “Con vừa lớnЇbằng em làĪphải học phépĩtắc luôn rồi, em,mập thế màívẫn được ănḻlinh tinh.” Ra là Nghị lang đang¹vịn khung cửa, hai‹mắt đỏ hoeĩngóng lại đây, gươngἴmặt tủi thânïđầy hâm mộ. G|L“1309
GL-13/09ΧóḘʀがϕỸധṞษỗẵㅊŨ
ảLục Giam}chau mày: “Mới đóïđã tự kiểm¹điểm xong rồiἲà? Con đứng tướngīgì vậy!” G/L+1309
ë đ.ồ chó chết co.i truyện trog trang có’p !ậ.u ě
ĩíNghị lang lậpḹtức thẳng lưng, quệtЇvội nước mắt, dẩuɨmôi nói: “Kiểm điểmíhết rồi ạ, giờīlà tới nhậnflỗi.” G.L13}09
G:L13)09@Wordpress
±Lục Giam cho phépìcậu đi vào: “Vậyḹcon nói rõíràng cho mẹínghe thử, đến tộtịcùng là phạmîlỗi thế nào.” gl|13/09
ՉๅấحỖㄵὣºՓځႽṮϬὢ(13}09
ịĭNghị langḹchớp chớp vàiἷcái, nước mắt longìlanh liên tụcIlăn dài trên‹má, lại không dámἶcàn rỡ quáịmức, bèn quệt nướcÏmắt rồi nghẹn{ngào thưa: “Con khôngЇnên mua danhĩchuộc tiếng ạ.” g‘l13}09
կ д co.i truyê.n bê.n trang c.op.y ||ầ c.hó d:ại
úMuaịdanh chuộc tiếng, quảíđúng là muaïdanh chuộc tiếng. Lục Giam và Lâm Cẩn Dung liếcÏnhìn nhau, đều nhậnìthấy ý cườiἵtrong mắt đốiἰphương, phải cố sức}nhịn xuống, bày raἰbộ dáng nghiêmįnghị: “Tiếp tục đi.” g,l.13|09
1309·ڶỒŋくEẦ๗ÌႧἓẹぅḺ
¹îTuổi Nghị lang cònЇquá nhỏ, chẳng thểĨnghĩ được đạo:lý lớn laoỉgì, chỉ nói: “Làm ngườiĬthì phải biếtịcẩn trọng, nghiêm túc, vữngĩvàng, còn như conἱlà khoe khoang‹phù phiếm, tuyệt đốiḽlà sai trái, vềĩsau con sẽìkhông tái phạm.” Lạiɪnheo mắt nhìnỉnhóc khờ giảἰngây giả dạiịvừa mải mêľnhóp nhép ngonЇlành vừa loayĩhoay trong lòngỉmẹ, tự nhiên nướcímắt tủi thânĬvà hâm mộìcứ trào raįđầm đìa. GL13l0.9
gl13/09}word.press
ʀTính thằng:bé này thật²quá mãnh liệt, điềuἷgì quá mứcịcũng phản tácḽdụng, chẳng còn hayĺnữa. Lâm Cẩn Dung liền kéo conĩvào lòng lauìhết nước mắt: “Đãḻlà vui đùaɨthì nên giữIđúng thái độľvui đùa, chứ đâuἵphải huênh hoang]phô trương kiểuịđấy. Con làm vậyìlà ba hoaĭkhoe mẽ, về lâuĮvề dài sẽıgây hại choịtương lai củaɨcon. Mẹ không bắt‹buộc con phảiĭcó tên trênĬbảng vàng, nhưng conìnhất định phải[làm một ngườiĩhiểu rõ bảnịthân, không kiêu căngἷxốc nổi.” g‘l13)09
ΘຟụقỵセỄặЦōຂÈԷŨ,13|09
ỉ)Chỉ cóįmẹ cậu mớiInói thế,chứ những{người lớn khácîđều mong chờ²đến ngày cậuiđược tên đềĩbảng vàng. Nghị lang bám vàoìcổ Lâm Cẩn Dung, thật lòng nóiíkhẽ: “Mẹ, con biết saiỉrồi.” Lại cọ cọ[vào tay Lục Giam, nhỏ giọngÍthì thào, “Cha, con biết(sai rồi.” gl*13‘09
μ |’ũ khố”n na:n và,o đo.c ở bọ.n đăg lậ:u ã
sLục Giam gậtĪđầu: “Biết sai màἳsửa là hayjnhất, tất cả đều:vì tốt choịcon thôi. Con dẫnÎem xuống dướiÎchơi đi, mẹ đangìkhó chịu trongỉngười đấy.” gl:1309
öe mỗi ngày đi học đc Chính lang ủấ
ĩįNghị lang loılắng sờ trán Lâm Cẩn Dung: “Mẹ)vẫn chưa khỏe{ạ?” G.L*1309
13|0|96ڽẲ⊱ㅽ7ỷჅỊഖỚڼㄜẺ
ڶLâm Cẩn Dung mỉm cười, chạm(nhẹ trán vàojtrán con trai: “Khôngịđáng ngại đâu, mẹỉnằm nghỉ mộtĩchút là khỏiỉngay.” gL13“09
g‘l13)09|word.press
ļľNghị lang hiểu chuyệnılấy khăn lauịmặt cho emļsạch sẽ rồijdắt cậu béỉra ngoài. Chẳng mấyĭchốc gian ngoài(đã truyền đếnἷtiếng cười vôɨưu vô loÍcủa hai anhɩem. gl*13/0.9
őỡ Nghị lang bỏ côg việc cơ quan ❢ʗ
ậLục Giam lắng ngheĩgiây lát, hài lòngÍnói: “Thật ra bọnḷtrẻ rất yêuìthương nhau.” Chàng choàngļtay qua ôm Lâm Cẩn Dung, “Cứìdựa vào ta}nghỉ tạm đi.” gl;1309
ѮხḒŏṦぉὄلѠℓഔỞRỰ)13.09
ἰị“Tuy Nghị lang hơi‹hiếu động, nhưng mớijcòn nhỏ mà³đã biết giúpĩem chăm Chính lang, em rất¸yên tâm.” Lâm Cẩn Dung tựa sátìvào ngực Lục Giam, níu lấyḻvạt áo chàng, ngửaïđầu nhìn chàngɨthủ thỉ, “Hình nhưɨem lại cóîtin vui đấy.” gl13-09
gl*13’09ѦēéɕいΨḞฑềലḴʑおẻ
ն“Thậtisao?” Ban đầu Lục Giam khẽ giậtĩmình, rồi nhanh chóngĭtươi cười rạngɪrỡ, quên hết tất]cả hôn ngayļlên má nàng, vòngítay ôm chặtḻhơn, đặt tay trênἰbụng nàng, dịu dàngínói: “Khổ cho em.” G(L/1309
ớ b:ọn kh.ốn na.n v.à’o đo.c bê.n trang đăng lậu ử
ἱĩ“Thưaἴmợ, phải uống thuốc¹rồi ạ.” Đột nhiênỉcó hầu gáiÍđi tới, chân trướcĭvừa bước quaīcửa khoang, chân sauĩđã quýnh quángIrụt lại. g,l13.09
g‘l13)09*word;press
ởThoáng chốc‹mặt Lâm Cẩn Dung đỏ lựng, giãy giụaÎmuốn đứng lên: “Đềuỉtại chàng cả!” gl|13*09
)ലṰšẦセỜɢΧɔუṜѲὸ*13{09
ἴĬMặt Lục Giam cũngịnóng ran, nhưng chẳngỉlộ ra ngoài, hếtįsức điềm tĩnh,ôm nàng lần)nữa, đoạn quay đầuïmắng hầu gái: “Càngἱngày càng vôĬlễ, chưa được choἱphép đã dámìxồng xộc tới.” Rồiἶcúi đầu nhẹịgiọng dỗ vợ, “Đãîlà vợ chồngíthì có gìfphải ngại chứ?” gl1309
13/093║ḈʊㄩЊṔแṾฐὧứいṲ
ڼLâm Cẩn Dungἶcũng yên tâmḽngả vào lòngịchàng, mỉm cười ngắmĩhoa hạnh giữaİmàn mưa lấtįphất ngoài cửaĺsổ, thư thả nói: “Lầnỉnày em mongîlà con gái, chàngĩthấy sao?” G-L(1309
۶ ú chui vào Iũ có.p lậ:u lầ khốn n.ạn
ìíLục Giam vỗἲvỗ lưng nàng, cườiỉđáp: “Em bảo thếĭnào thì làIthế nấy. Nam hayĩnữ cũng nhưĩnhau cả, bình anìđược là vuijrồi.” Dầu sao đâyịvẫn là việcIcủa ông trời, chẳngìai quyết địnhḷnổi. g.l+1309
gl,13-09|word.press
ģ“Con gái tốtįlắm, vừa thân thiếtívừa hiếu thuận.” Lâm Cẩn Dung vôícùng mong đợi. G.L+1309
‘ᄀỚɖὦㄳḄởảعຂḾІì*13‘09
īĩLục Giamĩxoa cằm xuấtìthần, bỗng nhiên thốt‹lên một câu: “Vậyỉvề sau lúc¹con kết hôn, emıcũng đừng khócîđấy.” g+l1(309
ơ b:ọn khốn coi truyện ở we.b c.op’y |ậu q
¢“...” Lâm Cẩn Dung câm nín hồiìlâu, mới nói: “Chàng lại]nghĩ tận đẩu²tận đâu rồi.” gl*13‘09
G:L{13)09ՑʼnḰʉセΏẦოỠฤὓ۩ㅻÁ
{ïLục Giamἲcười, đổi đề tài: “Hiếmîkhi tranh thủīđược thời gian, chiЇbằng hãy giongἵthuyền đi xaỉthêm chút nhé.” DứtĮlời, chàng gọi tôiĮtớ vào giaoĨphó, “Các anh cứḽcho chạy thẳngỉmột đường, đến trờiĬtối thì vềĬphủ.” G-L(1309
gl:1309,+WORDPRESS
ậThuyền hoa vữngıvàng lướt chầmÏchậm tới trước, núiĪxa mờ bóng³nhạt, hạnh hoa vươngìkhói sương, tất cảɩlồng vào nhauîtạo thành khungịcảnh thanh nhã, yênįbình. g.l+1309
***
Oi hay qua
LikeLike
ôi đọc ebook truyện này rồi mới biết có ngoại truyện. thiệt là hay quá đi. tks c ạ !
LikeLiked by 1 person
😍😘😗😙😚Cám ơn bạn!
LikeLike
Đọc mà cứ cười tủm tỉm, tình cảm gia đình nhẹ nhàng dịu dàng quá đỗi ^^
LikeLiked by 1 person
oh tự nhiên nhớ ra còn phần 2 chưa up nữa XD
LikeLiked by 1 person
Ôi vậy up đi bạn ❤ Hồi đọc truyện xong mà tiếc lắm chỉ muốn được đọc thêm nhiều nữa câu chuyện gia đình của Lục Giam và Cẩn Dung.
LikeLike
Ax k ngờ có ngoại truyện ạ. Thề chứ Thế hôn là bộ trọng sinh gia đấu mà m đọc thấy ok nhất trong nhg bộ trọng sinh từng đọc. Tình cảm nhất quán từ đầu đến cuối. Ko đầu voi đuôi chuột. Từng bí ẩn băn khoăn của nữ chính hé lộ dần dần mà vẫn k kiểu thiếu logic. Tóm lại là rất hay, nhẹ nhàng nhưng k kém phần hồi hộp. Ko kiểu motip trả thù mẹ kế hay em cùng cha khác mẹ mà chỉ đơn giản là nhg mâu thuẫn lợi ích dẫn đến nhiều hệ quả khác nhau. Thực ra đọc hết cả bộ thấy cảm giác hụt hẫng lắm. Vẫn muốn đọc thêm 😢
LikeLike
Ước gì tác giả viết thêm một phiên ngoại kiếp trước của Lục Giam. Lý do tại sao hôm ấy anh không đến.
Mình không tin là anh bỏ nữ 9 lại vì có ý bỏ lại hơi đâu gửi gắm chia tiền làm gì cho mệt.
LikeLike